Câu chuyện này tôi xin viết về tôi và về cảm nhận của tôi lúc này, ở lứa tuổi này, trong cuộc sống này… Có thể bạn đọc bạn sẽ nói rằng tôi bi lụy hay khách quan quá! Không phải vậy! Cuộc sống thì muôn màu, mỗi người đều có một hướng đi riêng, và tùy vào tác động của cuộc sống mà mỗi người có một màu sắc riêng trên vùng đất mà họ đi đến. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi nói trước là câu chuyện của tôi không vui cũng chẳng buồn thê thảm, tôi không khuyến khích bạn có suy nghĩ giống tôi, nhưng tôi khuyên bạn điều này: “Chết không chắc đã sung sướng. Cái chết là lựa chọn của kẻ thua cuộc. Hãy sống mà thách thức với đời, tham gia vào trò chơi mà tạo hóa đã sắp đặt sẵn cho chúng ta: “Ai kiên cường hơn ai?””
***
Khi còn bé tôi mơ mộng như bao đứa bé gái khác – con gái mà! – mơ một chàng hoàng tử đẹp trai khôi ngô tuấn tú đến và bla bla bla… Rồi mối tình đầu đến, tan vỡ. Mối tình kế tiếp đến, tan vỡ. Mối tình tiếp theo, tan vỡ. Sau đó khá nhiều mối tình khác, đều tan vỡ. Đọc đến đây chắc hẳn bạn nghĩ: “Con này yêu khiếp!”. Không hẳn vậy đâu. Những mối tình sau, tôi như người lạc lối cố tìm bảng exit trong mê cung, nghĩ đâu ngõ ấy sẽ là lối ra nhưng lại là ngõ cụt, nghĩ đâu người ấy sẽ hợp nhưng do tôi khó tính hay do trái tim tôi không rộng mở cho ai khác. Vì tôi đã đau đớn một lần, tôi sợ cảm giác bị người khác lừa dối, tôi sợ người ấy không thật lòng, tôi sợ rất nhiều thứ… Dù người ấy có bù đắp thế nào thì vết thương do người ấy tạo ra mãi không bao giờ lành được. Thú thật tôi không yêu ai được nữa, kể cả người tôi đã từng rất yêu.
Nhưng còn một lẽ khác: vì gia đình tôi. Tôi thật sự ngưỡng một những bạn dám vượt dòng lễ giáo theo cách này hay cách khác đấu tranh vì tình yêu của bản thân. Còn tôi, tôi không dám. Tôi nói không hề có ý mỉa mai đâu. Tôi ngưỡng mộ các bạn thật sự. Vì tôi không làm được. Bạn sẽ thắc mắc là: “Tại sao? Muốn là được, thích là làm thôi”. Nói xong hãy chiêm nghiệm lại lời nói đó , khi suy nghĩ như thế bạn có thấy mình quá ích kỷ? Tôi từng có một thời nổi loạn ấy chứ, vẻ vang lắm: Tôi đi khỏi nhà gần ba tháng, khi trở về ba tôi không hề la mắng tôi dù một lời. Ông khóc. Nếu như bạn đã từng nhìn thấy những giọt nước mắt vụng về chảy dài trên làn da ráp nắng xấu xí của một người đàn ông thô lỗ, cục mịch thì bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc ấy: một cảm giác trống rỗng nhưng đâu đó trong khóe mắt tôi cay nhòe. Tôi không sai nhưng đây là điều tôi muốn chứng kiến ư?! Một trận đòn nhớ đời hay những tiếng la mắng chói tai? Điều này khiến tôi là người có lỗi và thôi, lần cuối cùng trong đời! No more…
Từ lần ấy tôi trưởng thành thêm một tẹo, như chơi game tăng từng bậc level. Sự nổi loạn trong tôi đã nguội tan như viên sủi sôi hết bọt nhưng vẫn còn bong bóng quanh thành ly, như hòn đá gai góc sắc cạnh để mặc cho dòng suối chảy xuôi. Tôi trở thành một người nhu nhược? Không hẳn. Không hẳn…
Tôi rất thích bộ phim “Erin Brockovich” do Julia Robert đóng. Trong phim có đoạn Julia nói thế này: “Mẹ bảo em là thỏi nam châm hút những kẻ vô dụng”, cuộc sống của Erin trải qua một khoảng thời gian không đâu cho đến khi cuộc đời đưa đẩy cô đến một công việc ý nghĩa vân vân… Nếu bạn thuộc tuýp thích xem phim tâm lý thì bạn nên xem qua, rất nhẹ nhàng mà nhân văn sâu sắc. Tôi tâm đắc với câu nói trên vì vào một hôm đẹp trời mẹ tôi cũng nói với tôi điều tương tự và tôi chắc chắn rằng bà chưa từng xem bộ phim đó. Cuối cùng Erin tìm được hạnh phúc, âu là có hậu cho những chông gai trước kia. Dù Erin là nhân vật có thật nhưng điều tôi không tin ở đây là ai cũng may mắn như bà ấy. Tôi không muốn mẹ sẽ lặp lại điều đó lần thứ hai, thứ ba, hay lần thứ n nào nữa. Tôi không muốn bà lại thất vọng về tôi.
“Gái độc”: có câu “Cây độc không trái, gái độc không con”, không phải theo nghĩa này. Tôi xin được giải thích theo kiểu chia chữ của thời nay mà các bạn hay nói cho vui: gái là con gái hoặc phái nữ; độc là đôc thân, độc nhất, độc lập. “Gái độc” của tôi chỉ đơn giản là thế.
Mấy năm nữa là tôi chạm mốc 30, một lứa tuổi mà khi đã đến sẽ khiến bạn ngỡ ngàng chấp nhận. Chấp nhận vì không có cách nào từ chối, ngỡ ngàng vì bất ngờ khi nhận ra mình đã hơi già, có vết chân chim nho nhỏ ở đuôi mắt, làn da có dấu hiệu bớt đàn hồi,… trái tim thèm khát một điều gì đó ấm áp dung dị.
Số phận là do bản thân mỗi chúng ta tự nắm bắt, khi hạnh phúc thì không ai nhớ đến nhưng khi có chuyện lại bị lôi ra dày xéo. Vì chưa cố gắng hay chưa đủ nhiệt tình trong sự cố gắng đó, hoặc bạn đang đi sai đường? Dù do đâu thì hãy thôi đổ lỗi cho số phận.
Tôi có nhiều sự lựa chọn khác nhau nếu tôi muốn nhưng tôi lại chọn cuộc sống như bây giờ: “Gái độc”. Tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại và không có gì phải buồn lòng, được nhìn thấy gia đình người thân vui vẻ tôi cũng cảm thấy vui. Bạn sẽ nghĩ tôi sống giả vờ. Không phải. Là cân bằng giữa gia đình và tình cảm. Tôi vẫn có bạn trai để hẹn hò nhưng chỉ là gặp gỡ, chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống cùng nhau và cũng là lá la này kia rồi ai về nhà nấy, không gò bó nhau. Tôi chịu thiệt nhận phần lỗi về mình vì tôi đã tác động phần nào đó vào cuộc sống của một người, nếu bạn ấy muống sang đường hay chọn một ngã rẽ khác, tôi sẽ nói: “Đi cẩn thận nhé!”. Đối với tôi như thế đã trọn vẹn và tôi không hề muốn hơn thế nữa. Điều tôi mong mỏi là cuộc đời hãy cứ bình thường không sóng gió, hằng ngày được nghe, được nhìn, được cảm nhận rằng xung quanh tôi nắng vẫn đẹp, gió vẫn mát, những bài hát xưa và nay hòa quyện vào nhau rất khó nghe nhưng đã là một phần của cuộc sống này… là gia đình, là cha mẹ. Tôi trân trọng!
Có khi nào nước mắt tôi rơi? Tôi không kiểm soát được. Cứ thấy một điều gì đó quá hạnh phúc thì tôi lại khóc. Phải, tôi thèm khát, rất thèm khát… Tôi cứng đầu nên cứ thích làm ngược với những gì người khác gọi là bình thường rồi lại sống trong sự dày vò của hai chữ “hạnh phúc” và lấy niềm vui của mọi người làm nụ cười cho mình, dù nụ cười có méo mó khó coi thì cũng chẳng ai bảo bạn đang khóc. Trừ những lần vô tình bất ổn đó thì khoảng thời gian còn lại rất tươi đẹp theo nhiều nghĩa nên tôi hài lòng với quyết định và lựa chọn của mình.
Biển có bão tố, bầu trời có giông gió, cơn mưa thường nổi sấm sét, con đường mấp mô,… Bạn sẽ thấy quý cuộc sống êm ả hơn tất cả. Tôi không cổ xuyến và ủng hộ cuộc sống độc thân vì sẽ làm giảm gia tăng dân số ở nước ta. Nhưng riêng tôi, tôi ủng hộ chính mình. Tôi theo chủ nghĩa cầu toàn. Nếu bạn quan tâm đến một thứ thì ắt hẳn bạn sẽ lơ là với thứ kia. Gia đình là trên hết thì không đủ chỗ cho hạnh phúc song hành. Cha mẹ đã hy sinh cả đời vì con cái nên điều tôi làm không thể nói là hy sinh được, là điều hiển nhiên tôi dành cho cha mẹ: hiếu thảo theo cách của tôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét