Chiều một mình lang thang trên phố trong lòng nó có một cảm giác đau, day dứt về một người lạ mà nó từng quen. Cùng clip hot đọc câu truyện này nhé!
Nó tự hỏi:
Tại sao anh lại đánh giá về nó như vậy?
“Em có cái Tôi lớn quá, anh không muốn làm bạn với em nữa. Từ đây về sau em đừng……”.
Nghĩ ngợi lung tung. Nó nhếch môi cười. Cái cười không định hình được trạng thái cảm xúc buồn – vui.
***
Tình cờ nó biết anh qua trang facebook của người bạn nó.
Anh cùng họ với người bạn nó, và có cùng cách đặt nickname – họ và tên không chữ lót.
Vốn là đứa bướng bĩnh, thích trêu đùa. Nó nảy sinh ý định kết bạn với anh nhằm để điều tra về bạn nó.
Nhưng ý định ban đầu bị dập tắt, khi qua vài lần trò chuyện với anh. Nó nhận ra ở anh có nét gì đó chân thật, cô độc. Nó không đành lòng làm anh buồn. Xem thêm
video hai tại đây!
Vào một ngày tháng 2 không hẹn trước. Đang giờ làm, điện thoại nó đổ chuông:
Đầu dây bên kia là giọng trầm, buồn của một người đàn ông:
– A lô. Xin lỗi! Đây có phải số điện của Bích không?
– Dạ! Xin lỗi cho hỏi ai vậy?
– Anh! Huỳnh Lên (Bạn trên facebook…)
– Anh đang ở căn tin của trường em, uống cà phê với anh được không?
Dù đang làm việc nhưng nó không đắn đo, do dự mà vội vàng đi về hướng căn tin.
Gặp anh, nó bắt chuyện:
– Anh! Anh đến hồi nào? Anh đến đây có việc gì à?
Anh không nói gì. Anh cười, cái cười thân thiện làm nó thấy mến anh.
Trong giây phút anh nói:
– Anh đến thăm em, được không?
Nó cười vui vẻ giống như được gặp người bạn phương xa lâu lắm mới ghé thăm. Nhìn anh, một người đàn ông có nước da ngâm, trạc tuổi trên bốn mươi, mái hơi dài, bồng bềnh theo kiểu văn nghệ sĩ, vầng trán cao, đôi mắt thoáng buồn, nụ cười hiền đến lạ lẫm.
Cuộc trò chuyện giữa nó và anh chóng vánh trong vòng 30 phút, vì nó có công việc phải làm gấp, còn anh phải dẫn đoàn khách từ thành phố Hồ Chí Minh về khu du lịch Đất Mũi.
Chẳng hiểu vì sao anh nhiệt tình rủ nó đi cùng:
– Em đi Đất Mũi cùng anh nhá?
Nó vội trả lời:
– Dạ. Em không dám, vì đang ngày làm việc. Em không thể!
Anh vẫn cố thuyết phục: Tìm hiểu thêm chuyên mục
ba bau tại đây!
– Không sao. Anh sẽ điện xin lãnh đạo của em nhá, chiều về.
Nó vẫn cương quyết, vì đối với nó, trước giờ chưa có tiền lệ bỏ việc trong giờ làm.
– Dạ thôi anh ơi! Em không dám đâu!
Nó vội vàng quay đi để lại ánh nhìn của anh dõi theo bước chân nó.
Về phòng làm việc, trong đầu nó hiện lên bao nhiêu là câu hỏi về anh. Nó ấm ức vì không biết gì về anh. Anh không phải anh trai của bạn nó, giữa anh và bạn nó có điều gì mà nó không thể nào hiểu được.
Nó tự đặt cho mình hàng loạt câu hỏi về anh:
Anh là ai? Anh làm gì? Tại sao anh có tầm ảnh hưởng đến lãnh đạo trường nó?
Mỗi ngày làm việc, thi thoảng nó hay lên check facebook. Nó vui khi thấy facebook của anh có hiện lên nút màu xanh, tròn sáng. Ngày tháng trôi qua, dần dần nó càng hiểu về anh thông qua bạn nó.
Anh có hoàn cảnh gia đình buồn. Nhưng sự hiểu biết của nó về một người lạ mới quen chỉ ở một chừng mực nhất định. Nhưng nó không quan tâm.
Nó thầm nghĩ:
Nếu là người tốt nhất định sẽ tốt, thế thôi.
Sinh nhật anh đúng vào ngày nó có tâm trạng buồn nhất. Vì chiều đó, khi vô tình vào quán cà phê Chuông gió (quán mà nó thích nhất), nó phát hiện người bạn trai mà nó vô cùng tin tưởng, yêu thương lừa dối nó.
Loay hoay kiếm tìm trong danh bạ điện thoại, nó nghĩ đến anh. Nó không hiểu chính mình. Theo quán tính hay nó tin tưởng ở anh – một người bạn, một người anh sẵn sàng ngồi lắng nghe tâm sự của nó.
Nó nhắn tin cho anh. Thật bất ngờ, điện thoại rung lên:
Anh điện lại cho nó:
– Em đang làm gì? Em rảnh không ra quán ĐT cùng anh nhé! Hôm nay sinh nhật anh. Chỉ có anh và một vài người bạn của anh thôi à!
Nó bối rối, vì bất ngờ, nó không có quà sinh nhật cho anh. Nó không thích dự sinh nhật một ai đó trong tư thế bị động như lúc này.
Nó vội vàng trả lời anh:
– Xin lỗi anh nhá! Em không thể đến vì em có công việc gấp.
Trả lời anh như vậy, trong lòng nó cảm thấy day dứt. Nhưng biết làm sao. Nó không thể đi.
Nó nghĩ anh sẽ buồn nhiều khi bị nó từ chối như vậy. Nó không hiểu nỗi chình mình. Tâm trạng buồn khi bị người khác lừa dối không còn quan trọng nữa mà nó nghĩ về anh. Nó day dứt, nó tự đặt câu hỏi:
Tại sao mình lại tội nghiệp anh?
Tại sao hình ảnh của anh lại ảnh hưởng đến tâm trạng nó trong lúc này?
Suy nghĩ là vậy, nhưng nó lại có hàng động trái ngược với suy nghĩ của mình.
Nó nhắn tin cho anh nội dung vô hồn, không đầu, không cuối và anh cũng chẳng vì sao?
Anh điện thoại cho nó (vì điện thoại của anh không thể nhắn tin).
Nó không bắt máy.
Nó không hiểu nỗi chính mình. Một mặt nó muốn gặp anh nhiều nhưng mặt khác, nó không thích chỗ đông người. Nó muốn gặp anh để khóc thật nhiều, để có người hiểu rằng nó đang buồn đến tột cùng.
Nhưng không thể, anh thì đang vui sinh nhật. Cùng một thời điểm, hai con người với hai trạng thái cảm xúc trái ngược nhau.
Nó biết anh buồn và giận nó nhiều lắm. Có thể anh cho rằng, nó không tôn trọng anh.
Nhưng thôi, nó không nói gì, cố gắng ngu một giấc thật sâu để quên đi những gì đang đã diễn chiều nay. Cả bạn nó và cả anh…
Một vài ngày sau đó.
Nó nhắn tin, điện thoại hẹn anh uống cà phê. Nó muốn tặng anh món quà sinh nhật. Dù có muộn nhưng đó là tình cảm nó dành cho anh.
Anh không trả lời (có lẽ vì điện thoại không thể nhắn tin).
Anh không nghe máy…. điện thoại bị bấm “máy bận”? Anh không muốn bắt máy. Nó buồn vô cùng. Nó có cảm giác như mất đi một thứ tình cảm thiêng liêng mà nó đã dành cho anh.
Cố gắng trấn an mình:
Nó nghĩ. Chắc anh bận công việc cơ quan hay đang loay hoay dẫn đoàn khác phương xa nào đó về Đất Mũi.
Trong đầu nó thoáng hiện lên hình ảnh của anh với gương mặt mồ hôi ước đẩm vì giữa cái nắng mùa hè.
Nghĩ thế. Nó không nhắn tin, điện thoại cho anh nữa. Nó lao vào viết bài, soạn bài lớp nó đang học thêm vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần.
Sáng thứ hai đầu tuần. Trong bộ áo dài đồng phục của trường, nó vui vẻ đến phòng làm việc và điều đầu tiên nó nghĩ đến là mở facebook để xem anh có nhắn gì cho nó. Anh có đăng hình ảnh về những vùng quê mà anh đã từng đi qua trên trang facebook để nó xem?
Trong tâm trạng đầy hy vọng, nó mở face. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó lúc này, là tin nhắn của anh với nội dung:
“Em có cái Tôi lớn quá, anh không muốn làm bạn với em nữa. Từ đây về sau đừng….”
Từ câu từ trong tin nhắn của anh cứ chạy loạn xạ trong đầu nó. Một cảm giác đau, khó thở đến vô cùng. Nhưng. Nó vẫn cố bình thản nhắn lại cho anh một vài câu rời rạc với hai dòng nước mắt:
“- Em thấy mình bình thường mà!
– Anh không muốn nhắn tin thì thôi chứ biết sao giờ
– Nhưng. Em sẽ buồn nếu anh giận em!”
Với nó, nước mắt làm cho đôi mắt đượm buồn của nó sáng lên. Cũng giống như bài học hôm nay mà nó nhận được.
Nó không hiểu tại sao anh đối xử với nó như vậy. Cái “Tôi” tự tôn giữa anh và nó có lẽ quá lớn. Chính cái “Tôi” đó làm mất đi tình bạn của hai người. Và bây giờ nó mới thắm thía câu nói:
“Muốn được người khác tôn trọng
Hãy học cách tôn trong người khác”
“Đừng than trách hay oán giận một ai đó, hãy để họ được chính là họ. Đừng cố gắng bẻ cong một đường thẳng, bởi vì có cố gắng thế nào đi nữa, thì đường thẳng mãi là đường thẳng”
Thành phố chiều buồn hay trong lòng nó đang đánh mất một người bạn nó quý mến?
Hy vọng sẽ gặp lại anh. Bởi vì, nó hiểu rằng, nó cũng có cái “Tôi” to đùng. Nhưng cái “Tôi” đó sẽ biến mất từ chiều nay.
Đơn giản
Nó quý mến anh!
Người lạ – nó đã quen!